Những ngày đầu khó quên
Câu chuyện về một cậu bé tới từ Barcelona sau này trở thành đội trưởng của Arsenal danh tiếng bắt đầu tại một ngôi nhà ở Barnet, vùng ngoại ô phía Bắc London.
Đầu những năm 2000, Mark Davies, một CĐV Arsenal cuồng nhiệt, đọc được một mẩu tin trong tờ tạp chí trước mỗi trận đấu. “CLB đang tìm kiếm những gia đình sẵn sàng nhận chăm sóc các cầu thủ trẻ từ học viện.” Paul, em trai của Mark kể lại dòng tin. “Thời điểm đó, HLV Arsene Wenger dành rất nhiều sự quan tâm tới việc đào tạo cầu thủ trẻ, cùng với đó là Liam Brady và David Court, những người đứng đầu học viện. Anh trai tôi thì đã ra ở riêng, tôi cũng chuẩn bị tương tự và chúng tôi nghĩ rằng mẹ của mình cần gì đó để làm cho bớt trống trải và thế là chúng tôi đăng kí!”.
Việc đăng kí thành công và gia đình nhà Davies trở thành một trong nhiều gia đình người Ireland khác được chọn. Cậu nhóc đầu tiên được gửi tới nhà Davies là một tiền vệ người Đan Mạch, Sebastian Svard. Sân Underhill, nơi đội trẻ của Arsenal thường xuyên thi đấu khi đó, cũng nằm ở khu Barnet và vì vậy, có một cộng đồng nhỏ của các cầu thủ trẻ ở đây. “Seb Larsson, Graham Barrett, Olafur Ingi Skulason, Stephen O’Donnell, Patrick Cregg…” Paul nhớ lại. “Phần lớn chúng thường xuyên tới nhà tôi vì bà nấu ăn rất ngon. Việc trở về nhà và thấy các cầu thủ trẻ đang ngồi tụ tập ở phòng khách để xem một trận bóng đá là điều khá thường xuyên.”
Lần đầu tiên Fabregas tới nhà của bà Noreen là vào mùa hè năm 2003, khi đó cậu nhóc 16 tuổi người Tây Ban Nha tới Anh để tham quan cơ sở vật chất của Arsenal.
“Lúc đó, CLB không nói cho tôi rằng bà ấy sẽ trở thành chủ nhà của mình, họ chỉ giới thiệu đó là nơi ở của các cầu thủ trẻ,” Fabregas kể lại với The Athletic. “Tôi không biết rằng nơi đó sẽ trở nên rất quan trọng với mình – nó chỉ là một ngôi nhà ngoại ô London điển hình.”
Với một cậu nhóc tuổi teen thì việc ra nước ngoài sinh sống là một sự bước ngoặt lớn. “Bạn để con trai của mình đi và không biết liệu nó có thành công không,” bố của Fabregas thừa nhận “Tôi đã nghĩ, trong trường hợp tệ nhất, thì ít ra nó cũng học được tiếng Anh.”
Vài tháng sau, Fabregas trở lại Bắc London và biết tin mình sẽ không phải sống một mình mà sẽ ở cùng với một cậu nhóc mới của học viện Arsenal: trung vệ 18 tuổi, Philippe Senderos. Với vốn liếng tiếng Anh vô cùng ít ỏi của Fabregas khi đó thì sự có mặt của Senderos, người thông thạo nhiều ngoại ngữ, là vô cùng tuyệt vời. “Senderos như một người anh của tôi vậy.” Fabregas kể lại.
“Họ là một cặp rất thú vị,” Paul kể. “Hoàn toàn trái ngược nhau. Philippe thì lúc nào cũng hừng hực, muốn đi đầu, kiểu như Tony Adams. Cesc thì ít nói, rụt rè, khiêm tốn và còn hay cắn móng tay. Mẹ tôi thường phải nhắc cậu ấy không được làm như thế nữa!
“Cesc có một mối liên kết đặc biệt với Barcelona trong khi cả gia đình của Philippe là fan cứng của Real Madrid.” Trong khi thần tượng của Cesc là Pep Guardiola thì người hùng trong mắt Philippe là Fernando Hierro. “Với tất cả những sự khác biệt đó, thật vui khi thấy họ lớn lên cùng nhau.”
Việc được chung sống với Noreen và gia đình của bà đã giúp bộ đôi trẻ của Arsenal rất nhiều trong vài năm sau đó. Ví dụ như khi Senderos dính chấn thương dài trong mùa đầu tiên. “Nhờ có bà Noreen và các cầu thủ khác, tôi thấy khá hơn rất nhiều. Nếu không có họ, mọi thứ có lẽ đã vô cùng khó khăn.” cựu tuyển thủ ĐTQG Thụy Sĩ nhớ lại.
Fabregas cũng nhận được nhiều sự giúp đỡ từ người đã phát hiện ra tài năng của anh, Cagigao. Tuyển trạch viên nổi tiếng này, theo mô tả của Paul là “một trong những người ‘Arsenal’ nhất từng gặp, mới rời khỏi Arsenal cách đây không lâu, nhưng Fabregas vẫn luôn biết ơn về tầm quan trọng của ông ấy với sự nghiệp của mình.
“Francis đã giúp đỡ tôi rất nhiều,” Fabregas chia sẻ với The Athletic. “Tôi từng nói chuyện với ông ấy rất thường xuyên, gần như là hàng ngày. Ông ấy quan tâm và cho tôi nhiều lời khuyên. Mỗi khi tới xem tôi thi đấu tại đội trẻ, ông ấy luôn chỉ ra những thứ tôi nên làm. Điều đó vô cùng có ích với tôi.
Tất cả các đội bóng đều cần những người như Francis, một người trung thành, tận tâm và cống hiến mọi thứ cho đội bóng trong 25 năm. Francis không ngủ ở nhà. Ông ấy đi vòng quanh thế giới suốt cả năm và hiếm khi có thời gian về nhà. Một người nhiệt huyết và làm mọi thứ cho đội bóng. Và Fracis cũng rất thành công, nếu nhìn lại những năm qua, có thể thấy ông ấy đã tìm ra rất nhiều cầu thủ tài năng.”
Fabregas được cho là viên ngọc thô nổi tiếng nhất của Cagigao. Gia đình Davies ban đầu không biết gì về vị khách trọ mới của họ nhưng chỉ cần vài giây trên Google, họ đã tìm thấy thông tin cậu bé nói năng nhỏ nhẹ này vừa giành danh hiệu cầu thủ xuất sắc nhất và đồng vua phá lưới của U17 World Cup. “Sau đó, bạn biết rằng cậu nhóc được tập với đội Một ở tuổi 16 và bạn thầm nghĩ, ‘cậu bé này thật đặc biệt’.”
Dù vậy, Fabregas chưa bao giờ tự mãn. “Nhiều cầu thủ nước ngoài từng tới đây, có thái độ rất khác.” Paul kể lại. “Họ không nghĩ đến chuyện cố gắng vì đã kí một hợp đồng dài hạn rồi. Mọi người đều biết Cesc là một tài năng đặc biệt, nhưng cậu ấy chưa bao giờ để ý tới điều đó.”
Ở tuổi 16, sự tập trung nghiêm túc của Fabregas đã rất đáng chú ý. “Tôi không cảm thấy nhớ nhà vì tôi biết mình ở đây để làm gì. Tôi đã được tập với đội một ngay từ ngày đầu tiên. Tôi yêu điều đó. Chơi bóng với những Thierry Henry, Patrick Vieira, Sol Campbell, Ashley Cole, Dennis Bergkamp… Thật tuyệt vời.”
Và ngay cả khi không thể về Catalonia, gia đình Davies luôn tìm cách làm cho Fabregas cảm thấy thoải mái như ở nhà. Họ lắp truyền hình vệ tinh Tây Ban Nha và vì vậy Fabregas có thể xem mọi thứ, bao gồm cả các trận đấu La Liga. Paul cũng biết nhiệm vụ của mình là phải cố gắng mang cho Cesc một chút hương vị Tây Ban Nha. “Tôi đã cố gắng tìm một loại ngũ cốc có tên là Kellogg’s Smacks,” Paul kể. “Và một thứ gọi là horchata, nó là một đồ uống từ sữa. Việc tìm kiếm giống như mò kim đáy bể vậy.”
Fabregas cười lớn khi được nhắc lại câu chuyện về việc tìm ngũ cốc đặc sản TBN. “Chúng có ở Monaco đấy!” Anh cười, anh vừa gia nhập CLB của Pháp vào năm ngoái. “Tôi tìm thấy chúng ở trong siêu thị. Lũ trẻ của tôi thích lắm.”
Gia đình Davies cũng muốn Fabregas cảm thấy như ở quê hương bằng cách lấp đầy ngôi nhà, khu vườn bằng những thứ liên quan đến bóng đá. “Cesc là người yêu bóng đá nhất tôi từng biết.” Paul kể. “Tôi nhớ có lần mẹ cho tôi xem một bức ảnh của Fabregas, đang ngủ ngon lành trong khi tay vẫn ôm một quả bóng.”
Lẽ ra Senderos và Fabregas phải đi xe bus để tới sân tập nhưng họ thường xuyên được bà Noreen chở tới đó. Là một cổ động viên của Arsenal, bà đã rất hạnh phúc khi Bergkamp trêu bà về chiếc xe của mình. Đôi khi Paul đến đón hai cậu nhóc sau buổi tập.
“Như mọi lần, tôi đợi ở bãi đỗ xe và có thể xem một trận đấu của đội trẻ trong lúc chờ,” Paul kể. “Sau đó, Cesc đi ra và nói ‘Vào đây anh ơi.’ Và bỗng dưng bạn được vào phòng thay đồ, đi qua hàng loạt các ngôi sao lớn! Cesc không quan tâm lắm. Đó là cá tính của Cesc và cậu ấy đã lớn lên cùng nó.”
Bà Noreen được hướng dẫn tuân theo các thực đơn ăn kiêng nghiêm ngặt mà HLV Wenger đề ra khi chuẩn bị các bữa ăn với món bông cải xanh hấp là món chính nhưng thi thoảng bà cũng nấu những món truyền thống của riêng mình. Cesc thì thích món mỳ ống cùng cà chua và khoai tây chiên, đi kèm cùng thật nhiều tương cà.
Gia đình Davies đã giới thiệu cho Cesc về văn hóa bóng đá tại Anh. “Trận đấu đầu tiên tôi xem sau khi tới Anh là Man United đối đầu Arsenal năm 2003, trận đó Ruud van Nistelrooy bỏ lỡ một quả phạt đền,” Cesc kể lại “Tôi đã xem cùng với Noreen, Paul, Mark ở nhà và tôi đã hoàn toàn bị choáng ngợp. Những tiếng hò hét, sự quyết liệt, sự máu lửa các cầu thủ thể hiện trong trận đấu và cho Arsenal. Thật không thể tin nổi. Tôi đã có cảm tình rất sớm với Arsenal. Rất, rất nhanh thôi, tôi đã nhận ra đội bóng này đặc biệt đến thế nào. Họ khiến tôi biết điều đó ngay từ ngày đầu tiên.”
“Tôi xem việc ngồi xem các trận đấu vào thảo luận với các cậu nhóc về chúng là công việc của mình,” Paul kể lại. “Tôi sẽ chỉ vào một cầu thủ ví dụ như van Nistelrooy và nói ‘Bất cứ khi nào có cơ hội, hãy chuyền cho anh ta. Đó là thứ mà các cổ động viên sẽ đánh giá cao.'” Fabregas đã thường xuyên đọc các bài biết trên website Arseblog và còn có cả tài khoản ở đó. “Đó là một cách giáo dục mang lại hiệu quả nhanh chóng.”
Trên sân, mọi thứ cũng tiến triển rất nhanh. Fabregas đã đánh dấu một vài cột mốc quan trọng trong sự nghiệp khi còn sống ở Barnet. Anh có màn ra mắt đội một khi 16 tuổi 177 ngày trong trận đấu với Rotherham United ở League Cup, qua đó là cầu thủ trẻ nhất từng ra sân cho Arsenal. Ở vòng tiếp theo, bàn thắng vào lưới Wolverhampton giúp Fabregas trở thành cầu thủ trẻ nhất ghi bàn cho Arsenal. Fabregas ăn mừng những dấu mốc đó tại nhà bà Noreen với Coca Cola và Kinder Eggs (socola hình trứng). Fabregas ở với nhà Davies hai năm rưỡi. Vào khoảng cuối của thời gian đó, anh đã là ngôi sao của đội một và gia đình Davies thường xuyên cổ vũ anh từ khán đài sân Highbury.
Năm 18 tuổi, Fabregas chuyển đến ngôi nhà của riêng mình tại Hampstead. Tuy vậy, anh vẫn thường xuyên đến thăm bà Noreen khi còn ở Anh cũng như khi trở lại Anh vào năm 2014. Gia đình Davies cũng vài lần tới thăm Fabregas vài lần ở Barcelona và những người nhà Davies và Fabregas vẫn thân thiết. “Fabregas của hiện tại vẫn là một cậu bé như hồi đó.” Paul nói “Và tôi nghĩ cậu ấy bỏ lỡ bất kì một trận đấu nào của Arsenal cho đến lúc này.” Bà Nooren sau đó tiếp tục đón những lứa cầu thủ trẻ tiếp theo của Arsenal như Johan Djourou, Niklas Bendtner và Alex Iwobi. Cựu tuyển trạch viên Steve Rowley từng đùa rằng giá trị mà bà mang cho đội bóng phải tới vài triệu.
Paul kết thúc cuộc phỏng vấn với việc nhắc lại câu chuyện vui rằng Fabregas vẫn còn nợ mình 20 bảng từ năm 2003, khi đó cậu nhóc từ Catalonia mới được nếm cái lạnh mùa Đông của nước Anh và cần mua một cái áo len. Fabregas rõ ràng nợ Paul và gia đình Davies nhiều hơn thế.
“Tôi có thể nói gì về họ à? Họ đã giúp đỡ tôi rất nhiều. Tôi quen cả đại gia đình và đã chứng kiến những đứa trẻ mang họ Davies chào đời. Chúng tôi đã trải qua nhiều thứ cùng nhau. Làm sao tôi có thể không có tình cảm và mối liên kết với họ? Họ thực sự rất quan trọng.”
Theo dõi các trận đấu của Arsenal, cập nhật tỷ lệ kèo ăn thưởng cao tại Keochuan TV.