Cứ kiên nhẫn và nỗ lực. Nếu bạn vẫn tiếp tục làm những điều đúng đắn, bạn sẽ nhận được phần thưởng xứng đáng.
Không có một con đường cụ thể nào để bước lên đội Một cả. Nó còn phụ thuộc vào mỗi cá nhân, tình trạng của đội bóng và những ca chấn thương… có rất nhiều yếu tố cần kể đến để có thể được chơi 90 phút tại Emirates hay là bất kì đâu đi nữa với đội Một.
Có quá nhiều thứ đằng sau cánh gà mà bạn không thể kiểm soát, bạn chỉ có thể tập trung và thúc đẩy bản thân mình nhiều nhất có thể. Mặc dù vậy, trên tất cả, kiên nhẫn là điều cần thiết nhất – và đó là thứ mà tôi luôn cần có trong suốt cả cuộc đời mình.
Tôi được sinh ra ở Mallorca và sống ở đó cho đến khi lên bảy. Kí ức đầu tiên của tôi với trái bóng là khi năm hay sáu tuổi, khi bố đưa tôi đến một đội bóng địa phương có tên Atletico Baleares. Tôi chỉ nhớ là mình đã chơi cho vui với các bạn cùng trường thôi. Và con nít thì chỉ cần có vậy.
Tôi xuất thân từ một gia đình giàu truyền thống thể thao. Bố chơi bóng bán chuyên tại Tây Ban Nha, và anh trai cũng đã chơi một vài trận cho Mallorca trước khi phải giải nghệ vì chấn thương. Anh ấy là một hậu vệ trái, giống như em tôi Xavi ở Malaga vậy.
Khi chuyển đến Barcelona từ Mallorca, tôi cũng chỉ chơi cho đội bóng địa phương thôi. Tôi chơi trận đầu tiên của mùa giải và bố nhận được một cuộc gọi đề nghị thử việc tại Espayol cho đội u7 hay u8 gì đó của họ. Tôi đến đó và trải qua sáu năm tại đội bóng này. Và rồi khi 14, tôi gia nhập Atletico Madrid trong một mùa nhưng tôi nghĩ phải sống xa gia đình ở tuổi đó quá khó khăn. Tất nhiên là nó giúp tôi trưởng thành nhanh hơn nhiều nhưng tôi nhớ gia đình và bạn bè khủng khiếp, đặc biệt là khi còn quá trẻ như vậy.
Cuối mùa giải đó, Barcelona tiếp cận và sau khi bàn bạc với bố mẹ, chúng tôi quyết định đã đến lúc về nhà. Tôi ăn tập ở La Masia nhưng được vẫn được gặp họ mỗi hai hay ba ngày và điều đó giúp ích rất nhiều, thêm nữa là em trai tôi cũng đang chơi bóng tại đây nữa.
Tôi dành hai năm tại Barcelona nhưng ở giữa mùa thứ hai, Arsenal xuất hiện và hóa ra họ đã theo dõi tôi được vài tháng. Khi thời khắc quyết định đến, tôi biết câu trả lời của mình là gì. Tôi đến London, gặp Arsene Wenger, tham quan cơ sở vật chất cùng sân vận động và bị choáng ngợp bởi đội bóng này. Tôi thậm chí còn chẳng cần phải đắn đo gì mà gia nhập ngay lập tức.
Tôi đã luôn yêu mến Arsenal từ khi còn là một cậu nhóc. Nghe có vẻ lạ nhưng họ thua cuộc trước Barcelona tại chung kết Champions League càng khiến tôi yêu họ hơn. Tôi đã cổ vũ Arsenal từ ngày đấy và rất đau lòng trước thất bại đó vì họ xứng đáng hơn thế. Tôi luôn thích lịch sử và đã luôn theo chân những người như Freddie và Thierry Henry.
Cuộc sống đúng thật là điên rồ vì ngày hôm trước bạn còn đang là một thằng nhóc và dõi theo các thần tượng của mình, và rồi hôm sau họ đã trở thành huấn luyện viên của bạn và bạn được tập luyện bên cạnh họ. Thật điên rồ, Thierry ở đấu trường UEFA Youth League và Freddie đang dẫn dắt u23. Tôi chưa bao giờ thổ lộ việc tôi ngưỡng mộ nhiều thế nào, nên họ vẫn chưa biết gì cả.
Hector Bellerin và Jon Toral cũng đi con đường này trước tôi một năm. Tôi đã không có bất kì liên lạc gì với Hector trước khi gia nhập đội bóng và tôi nghĩ Jon lúc đó đang phải phẫu thuật tại Tây Ban Nha, nhưng khi đến tham quan sân tập, Hector đã ở đó và nói chuyện với tôi. Anh ấy giải thích cách mọi thứ vận hành, triết lý của đội bóng, các giá trị… Dù cho đã có quyết định của mình trước đó, nhưng mọi thứ anh ấy nói càng khiến tôi muốn được là một phần của Arsenal hơn.
Mà cũng thật ngạc nhiên khi đã có vài cậu nhóc rời Barcelona để đến Anh năm đó. Sergi Canos, người đang chơi tốt cho Brentford, ban đầu chuyển đến Liverpool và Josi Quintero chuyển đến Chelsea. Còn một vài người từ Valencia mà tôi đã biết từ DTQG nữa, rồi cả Pablo Maffeo, người đã quyết định gia nhập Manchester City.
Pablo là bạn từ nhỏ khi chúng tôi cùng chơi cho Espayol. Thật, thật tuyệt khi cậu ấy cũng chuyển đến Anh và chúng tôi cũng đã chạm mặt ở mùa giải đầu tiên ở u18. Thật điên rồ khi được đối đầu với người bạn thân ở một đất nước xa lạ.
Đó là những kí ức đẹp của cuộc sống mới tại Anh nhưng cũng đã có rất nhiều chuyện không vui nữa. Sáu tháng đầu rất khó khăn khi tôi không thể ra sân vì trục trặc giấy tờ. Đội bóng đã giúp đỡ rất nhiều và họ cho phép tôi về nhà để thay đổi không khí. Ngay khi mọi chuyện được thông qua vào tháng Mười Một, tôi lập tức xỏ giày và tiến thẳng lên đội dự bị.
Một điều tích cực là bệnh nhớ nhà không còn là vấn đề nữa. Kinh nghiệm tại Atleico đã khiến tôi rắn rỏi hơn và giúp hòa nhập vào môi trường mới dễ dàng hơn một chút. Gia đình tôi sống cùng tại đây đã giúp đỡ rất nhiều và các đồng đội thì tuyệt vời. Hector, tất nhiên rồi, và rồi cả Jon nữa khi anh ấy quay lại sau chấn thương, nhưng cả đội lúc ấy thật sự là quá đỉnh. Tafari Moore, Stefan O’Connor, Dan Crowley… tôi thật may mắn khi có những đồng đội như vậy.
Nhưng khi đã bắt đầu quen dần với cuộc sống mới, chấn thương lại ập đến. Thật khó chịu vì tất cả những gì tôi muốn là được chơi bóng. Ở mùa đầu tiên, tôi có rất nhiều vấn đề với háng, đặc biệt là ở phần hông, và nó cản trở mọi thứ. Khi trở lại sau kì nghỉ hè, tôi đã có giai đoạn khởi động với đội Một và cảm giác đó đúng là trên mây.
Tôi được ra sân trước Boreham Wood với đội Một và được dẫn dắt bởi Arsene Wenger lần đầu tiên, vậy nên tôi nghĩ mình đã làm rất tốt trong giai đoạn khởi động đó. Nhưng rồi, chấn thương mắt cá. Tôi phải ngồi ngoài một tháng và khi quay lại, tôi rách cơ háng ở ngay trận đầu tiên. Tiếp tục sáu hay bảy tuần ngồi ngoài. Và rồi chỉ với ba trận sau chấn thương háng ấy, đến lượt cái đầu gối.
Cảm giác ấy thật bất lực vì mỗi khi quay lại, tôi đều quay lại một cách mạnh mẽ và tràn đầy tự tin và mọi chuyện quá khó khăn khi dù muốn được chơi bóng, tôi cũng đành lực bất tòng tâm. Sau chấn thương đầu gối, gần năm tháng chống chọi với nó, tôi chơi ba hay bốn trận cuối mùa giải và làm tất cả mọi thứ để đủ thể lực cho mùa giải tới. Tôi không dừng chạy trong suốt mùa hè vì tôi không muốn ngồi ngoài thêm một phút nào nữa. Tôi quay lại sau kì nghỉ, trải qua giai đoạn khởi động và rồi cuối cùng, sau ba năm, tôi đã có một mùa giải thành công. Ra sân mọi trận, mang băng đội trưởng, thăng lên hạng nhất với u21.
Sau mùa đó, tôi được gia nhập đội bóng thơ ấu Mallorca dưới dạng cho mượn. Rất khó khăn khi trải nghiệm bóng đá chuyên nghiệp lần đầu tiên, và tôi cảm thấy mình đã chơi tốt, tập tốt nhưng có vẻ cơ hội sẽ không bao giờ đến. Bởi vì tôi không có kinh nghiệm với thứ bóng đá này và HLV sẽ không tin tưởng một người như vậy.
Họ thường tìm kiếm những người giàu kinh nghiệm cho vị trí trung vệ, những người chịu được áp lực và cảm giác như tôi không đủ tốt. Sau một vài trận trước Giáng Sinh và ngay khi tôi nghĩ mình đã gây ấn tượng tốt, tôi lại tiếp tục ngồi ngoài đến tận tháng Tư, khi một HLV mới đến và thay đổi toàn đội. Ông ấy tin tưởng tôi sau khi quan sát những buổi tập, và thế là cơ hội đã đến. Tôi nghĩ là mình đã chơi 12 trận cuối và đã rất gần với suất trụ hạng nhưng vẫn còn đó 2 điểm.
Đó là một trải nghiệm tốt xấu lẫn lộn. Sau mùa đó, tôi không có nhiều thời gian xả hơi vì chỉ ba tuần sau tôi đã có mặt để chuẩn bị cho giai đoạn tiền mùa giải tại Arsenal. Tôi cố thúc đẩy bản thân hết mức có thể và có suy nghĩ rằng, ‘Mình đã có kinh nghiệm cho mượn, giờ là lúc thử cố gắng đột phá lên đội Một.’ Cơ hội không đến và tháng Một tôi lại ra đi theo dạng cho mượn một lần nữa. Lần này là Gimnastic ở ngày cuối của kì chuyển nhượng.
Tôi đã có một gián đoạn nhỏ với chấn thương háng nhưng cũng đã ra sân 12 lần. Tôi đã thi đấu tốt và cảm giác tràn trề khí thế khi quay lại với Arsenal, sẵn sàng cho mùa giải hiện tại. Có nhiều lời đề nghị ở mùa hè, nhưng tôi có cảm giác đây là năm của mình.
Tôi chỉ muốn chơi cho Arsenal, đó luôn là giấc mơ của tôi. Tôi đã kiên nhẫn một lần nữa và chờ đợi thời khắc của mình. Tôi muốn cố gắng cho mọi người thấy được tôi đủ tốt để chơi bóng, vậy nên tôi tập luyện và tập luyện. Có lẽ phần thưởng đã đến bằng trận đấu với Blackpool.
Đó đã luôn là giấc mơ kể từ khi tôi gia nhập đội bóng. Một vài cầu thủ lên đội Một khá nhanh, một vài phải chờ lâu hơn nhưng quãng thời gian chờ đợi đối với tôi mà nói thì rất tuyệt vời, và tôi hài lòng với tất cả những gì đã diễn ra. Giấc mơ đã trở thành sự thật.
Tôi biết mình đã ra sân cho đội Một và đó là một thành tựu lớn, nhưng rõ ràng mục tiêu của tôi là trở thành một phần của đội Một, ra sân thường xuyên tại Premier League. Arsenal là đội bóng trong trái tim tôi và tôi muốn được chơi bóng tại đây. Hy vọng cơ hội sẽ tiếp tục đến trong đoạn đường phía trước.
Hãy truy cập ngay tỷ lệ cá cược kèo để nắm được tỷ lệ thưởng ăn chuẩn nhất.